Gia đình tôi rất bận bịu. Bố mẹ tôi có cửa hàng tạp hóa khá lớn, đông khách nên chẳng mấy lúc được nghỉ ngơi. Ông bà tôi mới về hưu, lẽ ra được nghỉ ngơi nhưng thương con thương cháu nên cũng ra phụ giúp. Anh em tôi ngoài giờ học thì cũng cuống cuồng ngoài cửa hàng. Cũng có lúc nhà tôi định thuê người giúp việc, nhưng ai cũng ngại. Người thật thà thường hay chậm chạp, mà nhà tôi nhiều việc, chậm thế thì bực mình lắm. Người nhanh nhẹn, hoạt bát lại thường hay khôn lanh, hay lấy đồ, lấy tiền, không tin tưởng được.
Nhưng năm tới là tôi cuối cấp rồi, đi học thêm nhiều không thể phụ giúp ngoài cửa hàng được nữa. Cơm nước cũng cần có người lo, trước nay hầu như là tôi hay bà về nấu. Nhà tôi quyết định lại phải thuê người giúp việc, chủ yếu để làm việc nhà, dọn dẹp nhà cửa và cơm nước, thỉnh thoảng chỉ đảo qua cửa hàng mang cơm cho bố mẹ tôi thôi. Cẩn thận và rút kinh nghiệm những lần trước, lần này bà tôi phải về quê hai ngày, tìm một con bé họ hàng lên phụ giúp. Con bé này còn kém tôi một tuổi, nhưng thi trượt cấp 3 nên đã nghỉ học chỉ ở nhà làm ruộng với bố mẹ. Tuy nhiên, mới đầu gặp tôi rất có thiện cảm với nó, vì nó trông khá sạch sẽ lại có vẻ ngoan. Hỏi nó tên là gì, nó bảo tên Liên, trong khi bà tôi lại bảo nó tên "Má", ở nhà quê đặt vậy cho dễ nuôi. Đi lên thành phố, nó tự động đổi tên cho đẹp.
Con bé đến nhà tôi có phòng riêng để ở. Trước đây đó là phòng chứa đồ, nhưng biết nó sắp lên anh em tôi đã phải bỏ một ngày dọn dẹp sạch sẽ, kê giường chiếu cẩn thận. Phòng không có ti vi, chỉ có quạt máy, tủ quần áo và giường ngủ. Con bé có vẻ không thích lắm, nó nói ở nhà quen xem ti vi rồi "cứ tưởng lên Hà Nội được xem truyền hình cáp, thế mà...", nó thở dài tiếc rẻ thế. Tôi cười: "Thì tối em cứ xem ở phòng khách, bao giờ buồn ngủ thì về phòng cũng được mà". Nó nhăn mặt bảo: "Nhưng mà phòng khách ở tầng 1, phòng em ở tầng 2, leo lên cũng đủ hết buồn ngủ".
Mấy hôm đầu nó mới lên, tôi phải kèm nó đi chợ. Không phải vì không tin tưởng mà sợ nó chưa quen. Đến chợ, nó toàn sà vào hàng bún, hàng phở trước tiên. Chẳng nhẽ nó chạy vào rồi tôi lại kéo nó ra. Tiêu chuẩn đâu mà cao thế, anh em tôi đi học cũng thường nấu mì trứng ăn, hoặc ăn xôi, chứ mấy khi dám bỏ 15k ra ăn phở. Thế mà 3 ngày tôi đưa nó đi chợ, nó đều tót vào đấy. Đi với tôi nó còn thế, kiểu này thả ra cho đi chợ một mình thế nào mà nó chả bớt tiền chợ mà ăn quà.
Bà tôi nói ở quê tôi mọi người sống vất vả lắm, thế mà không hiểu sao con bé này ăn uống khảnh kinh khủng. Nó không bao giờ ăn mỡ, mỡ chân giò cũng không. Thịt lợn chỉ ăn chút xíu, không thích ăn trứng, ăn đậu, chỉ thích ăn rươi, ăn thịt bò, canh ngao, cá phile... Có hôm, nó còn đi siêu thị thay vì đi chợ, mua về toàn "cao lương mĩ vị". Nó đi chợ có một tuần mà bằng tiền nhà tôi ăn cả tháng. Bố mẹ tôi phải gọi nó vào nói chuyện. Nói một hồi, nó gật gù ra vẻ đồng ý rồi xin phép về phòng. Tôi nghe nó lẩm bẩm: "Nhà giàu mà ăn kẹt thế!?"
Việc nhà thì lười, việc "săm soi" đồ đạc của người khác lại rất nhanh...
Mới làm được 2 tuần, nó đã xin mẹ tôi ứng trước lương để mua quần áo, mà lại toàn đồ đẹp và đắt tiền. Hỏi ra mới biết nó xài net trong phòng tôi, lượn lờ trên mạng xem có tiệm nào đẹp mới ra mua. Khi biết chuyện ấy, tôi chỉ muốn ngã ngửa vì cô giúp việc vừa "2tek", vừa quá sức tự tiện. Cuối tháng, tiền net "tự dưng" tăng vượt, cái "tương lai" này đã được tôi cảnh báo trước nên cũng không ai shock lắm.
Nhưng tiền điện thoại cũng tăng gấp đôi. Cả nhà chẳng ai gọi vì ai cũng có di động rồi, hỏi nó thì: "Cháu ạ. Cháu gọi về cho mẹ, cháu nhớ mẹ lắm" rồi nó sụt sùi. Mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao cuộc gọi nào cũng gần 20 phút thế cháu?" - "Thì người ta còn đi gọi mẹ cháu mà, nhà cháu làm gì có điện thoại, cháu gọi nhờ nhà hàng xóm". Ôi, đúng là đau đầu.
Hôm trước, tôi đi học về sớm, về phòng thì thấy nó đang nằm vắt chân lên con Ỉn (con lợn bông tôi thích nhất). Ngay cả đám em họ đến chơi cũng chẳng được động vào mà nó dám. Đó là quà của một người bạn đã đi xa, nên tôi quý lắm. Tôi cáu lắm rồi, lại càng cáu hơn khi thấy xung quanh nó quần áo, xăng đan tôi vất ngổn ngang. Thấy tôi vào phòng nó tỉnh queo bảo: "Em vừa thử đồ chị, vừa lắm, còn đẹp hơn chị mặc ý chứ". Tôi gào lên, quát mắng ầm ĩ một trận, cấm tiệt không cho nó vào phòng tôi thêm lần nào nữa, không được đụng vào đồ của tôi. Con bé ấy khóc ầm khóc ĩ, ra kêu gào thảm thiết ngoài cửa hàng và nằng nặc đòi về quê vì tôi bắt nạt nó. Bà tôi lại phải nựng nó mãi.
Tôi còn bắt gặp nó dùng kem trắng da, mĩ phẩm của mẹ tôi, thảo nào mẹ tôi than thấy lọ Lancome mới mua mà sao đã hết. Nó rất nhanh mấy việc khám phá đồ đạc của người này người kia, chứ việc chính thì chậm như rùa, nấu ăn thì mặn, bảo mãi mới sửa lại còn nói nhà tôi ăn nhạt quá. Nói gì nó cũng cãi chày cãi cối bằng được. Có lần tận mắt anh tôi thấy nó... không thèm rửa rau mà chỉ nhúng qua nước rồi cho thẳng vào nồi, hôm đó anh dặn cả nhà đừng ăn, nhưng bà tôi vốn bênh nó, cho rằng anh em tôi đổ oan nên bà và mẹ vẫn ăn như thường!! Thật đáng sợ...
Chỉ 2 tháng ở nhà tôi, không hiểu tiền ở đâu mà nó mua được điện thoại. Nhà tôi toàn "cục gạch", một mình nó chơi 6300 sành điệu, suốt ngày nghe nhạc, tự sướng chụp ảnh và nhắn tin khắp nơi. Nấu cơm nó nghe nhạc, nhặt rau nghe nhạc, đi chợ cũng lỉnh kỉnh tai nghe. Bà tôi trượt chân trong nhà tắm, gọi mãi nó đỡ dậy mà nó mải nghe nhạc có nghe thấy đâu. May mà cuối cùng bà tôi cũng lần dậy được. Lại có hôm, đêm nó gõ cửa phòng tôi xin mấy tin nhắn vì đang nhắn tin với giai thì hết tiền không kịp nạp.
Còn nhiều chuyện khác mà tôi không thể kể hết. Tôi không thể chịu được con bé này nữa rồi, muốn đuổi nhưng bố mẹ tôi bảo nó là họ hàng, sợ đuổi về mang tiếng và bà cũng không muốn. Bố mẹ tôi còn nói nó thế nhưng được cái thật thà không mất mát gì. Bố mẹ thật cả tin, nhỡ đâu mất mát mà mọi người không biết thì sao, cái điện thoại kia ở đâu ra chứ!! Người như nó khó mà thật thà lắm. Tôi chỉ muốn nó "lướt" khỏi nhà mình ngay lập tức, chứ ngày nào cũng bị ức chế kiểu này có khi tôi phát điên mất...