“Người ta
mong cho chân cứng đá mềm nhưng với hoàn cảnh của tôi lúc này tôi chỉ
ước mơ... đừng có cái bàn chân này. Đơn giản chỉ có vậy”. Đó là tâm sự
đượm buồn của người đàn ông gần 40 tuổi, có một bàn chân to hơn cả thân
mình.
Con thèm đi dép, mẹ trào nước mắt Tại phường Thịnh Lang
(TP Hòa Bình), Hạnh như nét vẽ bị lỗi trong một bức tranh phố phường
đang trên đà phát triển. Nghèo khổ, đói rách, bệnh tật và phía trước là
một màu xám xịt. Nhà Hạnh nghèo lắm, ngôi nhà được cất lên gần chục năm
nay nhưng vẫn dở dang nham nhở vì không có tiền để hoàn thiện.
Trong nhà, ngoài hai
chiếc giường cho hai mẹ con ngủ và chiếc ti vi cũ kỹ thì tài sản còn
lại chỉ là mấy bộ đồ cũ treo nhếch nhác trên tường. Chỗ để tiếp khách
chính là chiếc giường ọp ẹp của Hạnh.
Nhìn hình ảnh bà Phương, mẹ Hạnh đang ngồi trước bậu cửa nhìn ra với đôi mắt buồn vô định, trong góc nhà tối tăm ẩm thấp, Hạnh ngồi thu lu như cái xác không hồn, ai cũng khó cầm lòng.
Bà Phương lập gia
đình năm 1970 và đến năm 1972 thì Hạnh chào đời. Sau Hạnh, lần lượt là
5 người em nối tiếp nhau ra đời. Hai vợ chồng bà Phương sống bằng nghề
nông và để nuôi được 6 đứa con là điều hết sức vất vả.
Nguyễn Văn Hạnh và mẹ. Từ năm lên một tuổi Hạnh đã có những dấu hiệu không bình thường. Bàn chân trái của Hạnh cứ thâm tím như bị vật gì đánh
vào gây bầm dập. Hạnh chậm đi nhưng nhà nghèo nên bà Phương cũng chẳng
có tiền để đưa con đi khám bệnh. Bà chỉ biết cầu mong ông trời run rủi
lòng thương cho con bà đừng có mang trọng bệnh...
Mãi đến năm Hạnh 12
tuổi, bà nội thấy đứa cháu mình đi lại quá khó khăn nên đã đưa cháu đến
bệnh viện tỉnh để khám. Tại đây, các bác sĩ kết luận Hạnh bị bệnh bẩm
sinh không chữa được.
Cụ thể bẩm sinh thế
nào gia đình bà Phương cũng không rõ. Không có tiền đưa con lên viện
tuyến trên, bà Phương đành chấp nhận để Hạnh sống chung với cái chân to
quá cỡ. Cứ mỗi lần Hạnh tỏ ý muốn đi dép, bà Phương lại nước mắt chảy
vào trong...
Thật ra biểu hiện
bệnh tình ban đầu của Hạnh không thật rõ ràng. Trên chân chỉ là những
vết thâm đen và bàn chân trái to hơn so với bàn chân phải. Tuy nhiên,
điều lạ lùng là bàn chân đó cứ lớn lên mỗi ngày và càng lớn bao nhiêu
thì Hạnh càng khó đi lại bấy nhiêu.
Không thể đi lại bình
thường nên Hạnh cũng chưa một ngày đến trường. Ngày ngày phải mang trên
mình bàn chân khổng lồ khiến Hạnh đi lại rất khó khăn.
Chồng qua đời năm
Hạnh 15 tuổi, một mình bà Phương phải nuôi đứa con tật nguyền và đàn
con thơ dại. Bà Phương bảo, đến giờ bà cũng không dám nghĩ là cả nhà
tồn tại đến hôm nay. Có những trận đói khủng khiếp mà cả nhà bà phải
chịu đựng.
Nhìn những đứa con
thơ khóc gào vì đói mà lòng bà quặn đau như có kim châm muối xát. Cũng
kể từ ngày người chồng mệnh yểu bỏ bà và lũ con nhỏ mà đi, nhà bà luôn
nằm trong diện nghèo phải sống bằng trợ cấp xã hội.
Chỉ mong không có bàn chân Những ngày giáp hạt nhà bà Phương vẫn thiếu đói. Lúc này những đồng tiền trợ cấp khó khăn của Nhà nước trở thành
nguồn sống duy nhất. Nhà bà Phương chỉ có hai sào ruộng. Những năm mưa
thuận gió hoà còn cho bà mấy tạ thóc còn không bà cũng chẳng có hạt
nào. Năm vừa rồi không có nước tưới, ruộng không cấy được và thế là đã
đói năm nay lại đói thêm...
Điều an ủi lớn nhất
đối với bà Phương là Hạnh dù bị tật nguyền nhưng trí tuệ anh hoàn toàn
bình thường. Không làm được việc nặng nhưng cơm nước và những việc vặt
trong nhà anh làm tất. Chỉ khổ thân anh là bàn chân khổng lồ kia vẫn
đang tiếp tục lớn dần lên mỗi ngày. Đặc biệt khoảng 5 năm trở lại đây
nó lớn lên rất nhanh.
Anh Hạnh chỉ mong đừng có cái bàn chân khổng lồ này. Trước đây thân hình
anh bình thường nhưng nay do bàn chân quá nặng nên một nửa thân anh đã
bị kéo lệch hẳn xuống về phía bên trái. Anh giờ đi khập khiễng rất rõ,
vai đã một bên cao bên thấp. Bình thường nếu Hạnh không ngửa bàn chân
lên chẳng ai biết anh cũng có bàn chân trái. Nhìn anh đi lại cứ như đi
trên tảng thịt, tảng thịt đó kéo dài từ đầu gối đến hết bàn chân.
Riêng bàn chân nhỏ bé
đã bị khối thịt khổng lồ “nuốt chửng” từ lâu lắm. Nói đến bàn chân mình
anh Hạnh không giấu được sự lo lắng: “Nếu nó vẫn tiếp tục lớn, tôi sợ
chỉ vài năm nữa tôi sẽ không thể tự đi được. Mẹ tôi đã già, các em tôi
đều ở xa không biết lúc đó tôi sống kiểu gì”.
Ngoài việc giúp đỡ mẹ những
việc lặt vặt trong nhà, thời gian rảnh rỗi, Hạnh chỉ còn biết ngồi gặm
nhấm với nỗi đau tật nguyền. Trước đây khi chân chưa “khổng lồ” như bây
giờ anh có thể tự đi bộ ra đường ngắm phố phường, bây giờ anh không thể
đi đâu xa.
Ở TP Hoà Bình ai cũng
biết đến Hạnh bởi đặc điểm là có bàn chân “khủng”. Biết anh nghèo nên
thấy anh ra phố mọi người đều cho anh tiền. Nhận được những đồng tiền
đó anh cảm động lắm nhưng trong lòng anh cũng đau đớn đến bội phần.
Hỏi ước mơ lớn nhất
của anh lúc này là gì? Một tổ ấm gia đình, có vợ và những đứa con? Hạnh
lắc đầu: “Chưa bao giờ tôi nghĩ đến điều đó. Đến chữa khỏi bệnh cũng
chưa từng nghĩ đến. Tôi chỉ mới nghĩ đến khỏi bệnh từ hôm xem trên ti
vi thấy người ta phẫu thuật được bàn tay khổng lồ. Từ ngày đó tôi cho
rằng rất có thể nếu tôi được phẫu thuật biết đâu cũng khỏi. Nói vậy
nhưng tiền đâu ra. Người ta mong cho chân cứng đá mềm nhưng với hoàn
cảnh của tôi lúc này tôi chỉ dám ước mơ... đừng có cái bàn chân này.
Đơn giản chỉ có vậy”.
Nhắc đến chuyện khám và chữa
bệnh cho Hạnh, bà Phương lắc đầu: “Không chữa được đâu các anh ơi. Ngày
xưa bác sĩ đã nói vậy mà”. Tôi hiểu suy nghĩ của bà, có lẽ bà đã chấp
nhận số phận. Cũng phải, bởi nhìn gia cảnh nhà bà bây giờ đến bát cơm
đầy còn là mơ ước xa xôi nói gì đến chữa bệnh cho con. Chỉ khổ thân bà,
tuổi mỗi ngày một già và sức càng ngày càng yếu.
Với Hạnh còn bi đát
hơn trăm nghìn lần. Mấy năm nay do chân to quá những ngày thường anh có
thể sống hoà thuận với nó, thế nhưng, gặp lúc trái gió trở trời, Hạnh
ốm đau thì việc mang trên mình bàn chân “khủng bố” đã là một cực hình.
Không ít lần trước đi ngủ bà Phương phải hỗ trợ Hạnh, hai mẹ con hợp
sức để “bế” bàn chân lên giường.