Đã hai tuần nay, lúc nào ruột gan tôi cũng phấp phỏng không yên, đôi khi tự nhiên giật mình thon thót và toát mồ hôi hột. Cũng tại tôi "có tật giật mình", từ khi cả gan lấy cắp 200 nghìn của mẹ không lúc nào tâm trạng tôi được thoải mái. Tôi chỉ ước chưa từng lấy nó và chưa từng đem tiêu nó như vậy. Sao tôi lại hư đốn và dại dột thế chứ!!
Tôi sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, nhưng từ trước đến nay cuộc sống của tôi chưa bao giờ được thoải mái. Nhà ba tầng, ai có phòng của người ấy, tiện nghi trong nhà cũng khá đầy đủ. Nhưng mọi chi tiêu trong gia đình tôi đều hết sức eo hẹp bởi "trùm sò" là mẹ quản lý hết kinh tế của cả gia đình. Mẹ khắt khe đến mức tôi cảm thấy ngạt thở kinh khủng.
Nhà tôi ăn uống hết sức tiết kiệm, mỗi tháng chỉ ăn "tươi" một bữa vào cuối tháng. Ba bố con tôi chẳng có ý kiến gì, ăn quen rồi nên cũng thấy bình thường. Chỉ đợt trước do bố mẹ đi công tác, hai chị em được gửi bên dì lo ăn uống, tôi mới phát hiện ra nhà mình ăn uống thật là "đạm bạc". Gia đình dì không giàu có hơn nhà tôi nhưng dì luôn cho rằng "đời là mấy, phải tranh thủ hưởng thụ không thì muộn mất, chết chẳng mang được tiền xuống mồ". Tôi thầm nghĩ cùng là chị em mà sao dì và mẹ tôi khác nhau đến thế?
Điện nước lúc nào mẹ cũng yêu cầu bố con tôi tiết kiệm tối đa. Còn chị em tôi đi học quanh năm chỉ mặc mỗi đồng phục, dù là đi học thêm cũng vậy. Mẹ ít khi mua quần áo cho chúng tôi, hầu như là 3 tháng mới được 1 bộ mới. Nhiều khi bạn bè thắc mắc rằng đi học thêm ai bắt tội mà tôi cứ quanh năm cái bộ đồng phục vừa xấu vừa cũ vải thì rõ là nóng ấy. Tôi chỉ cười bảo mặc đồng phục nhiều thành quen giờ ngại thay đổi. Mấy đứa cười bảo: "Mày giản dị quá đấy. Ai chả biết nhà mày giàu có, tội gì không ăn diện". Tôi lắc đầu, chúng nó đâu biết tôi gần như chẳng có gì ngoài đồng phục và 3 bộ quần áo mặc đi mặc lại. Bạn bè hẹn hò tôi luôn lẩn tránh, chúng nó lại cứ bảo tôi kiêu, xa cách. Thật khổ cho tôi quá, nào đâu phải chỉ mỗi lý do quần áo...
Mẹ nghiêm khắc và dè sẻn đến phát sợ... (Hình minh họa)
Tôi không bao giờ dám mở mồm xin mẹ nhiều hơn 10k tiêu vặt. Vì ngay cả chuyện xin tiền học tôi cũng phải lấy hết can đảm và chuẩn bị tinh thần rất kỹ. Mẹ luôn nói không tiếc tôi ăn học nhưng mỗi lần xin tiền đóng học mẹ lại nhắc nhở rằng đấy là tiền mồ hôi nước mắt, một buổi học của tôi bằng cả bữa tiền ăn của cả nhà. Tôi học hành chểnh mảng là không biết thương bố mẹ. Lần nào cũng cái điệp khúc ấy khiến tôi sợ xin tiền. Lúc nào tôi cũng phải lựa tâm trạng của mẹ để xin và bao giờ không thể đừng được nữa mới xin, mặc dù đóng học thêm là lý do hoàn toàn chính đáng. Tôi luôn luôn là người đóng tiền học chậm nhất lớp. Chính vì thế mà khi bạn bè giới thiệu mấy lớp học thêm hay lắm tôi cũng không dám theo vì ngại xin tiền mẹ.
Trong túi tôi không mấy khi có đến 20k tiền tiêu vặt. Mẹ rất hiếm khi cho tiền, chỉ khi nào tôi chủ động xin mới cho, mà mỗi lần rút ra 5 đến 10k là mẹ tôi dặn dò đủ các thứ trên đời, không được ăn chơi đua đòi, có tiền rồi không được đú đởn... Nói thật chứ 10k ấy tôi chỉ bơm xe 5 lần là hết, vậy mà có lần hai tuần liền tôi đều xin 5k, mẹ tôi trừng mắt hỏi tôi tiêu pha gì mà kinh thế? Tôi cũng không dám nói với ai rằng mình không được cho tiền tiêu vặt, chỉ âm thầm tính cách giấu mẹ đi làm thêm. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại khắt khe với tôi đến thế, thời buổi này cầm 5-10k ra đường đâu có làm được gì, uống cốc nước có khi còn thiếu, chính vì không có khoản tiêu vặt mà tôi chưa bao giờ dám tụ tập ăn uống cùng bạn. Chúng nó nói tôi xa cách, khó hòa đồng. Nhưng đâu có phải...
Hai tuần trước là sinh nhật người bạn thân nhất của tôi. Cô ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, thường hay tặng những món quà nhỏ rất hợp ý tôi. Sinh nhật vừa rồi, cô ấy tặng tôi một chiếc áo phông xinh xắn, về sau tôi mới biết chiếc áo ấy giá gần 300k. Cô ấy không bao giờ đòi hỏi tôi phải đáp lại nhưng tôi thấy áy náy lắm. Lần này tôi đã tìm được một món quà rất ưng ý mà tôi đoán là cô ấy rất thích nhưng giá của nó không mềm chút nào: 250k. Tôi chỉ dành dụm được có 30k, xin mẹ được 20k (lần này mẹ đã hào phóng hơn những lần trước rất nhiều rồi). Tôi nghĩ mãi không biết làm thế nào, bí bách quá, cuối cùng đánh liều ăn cắp của mẹ 200k.
Một người như mẹ không khó khăn gì mà không phát hiện ra đã bị thâm hụt 200k. Mẹ tìm loạn cả nhà, đầu tiên mẹ cứ tưởng là quên hay đánh rơi nhưng khi kiểm lại thì chắc chắn không phải. Mẹ tôi vỗn rất cẩn thận. Mẹ cứ lẩm bẩm suốt, băn khoăn mãi. Hai tuần trôi qua, mẹ tôi vẫn không thể nguôi chuyện ấy. Bà lục lại từng chi tiết và kết luận rằng chỉ mất trong nhà mà thôi. Bà hướng ánh nhìn nghi ngờ sang chị em tôi, thậm chí còn lục tung phòng hai chị em để kiểm tra. Ánh mắt của mẹ khiến tôi rất sợ và dằn vặt.
Tôi đã trót sai lầm, tôi nghĩ mình nên thú nhận với mẹ nhưng chỉ cần nhớ lại tính nghiêm khắc của mẹ, nhớ lại mỗi lần mẹ chi tiêu dè sẻn và cho tôi 5-10k tiêu vặt, tôi lại sợ run người. Nếu thú nhận, mẹ sẽ đối xử với tôi thế nào??? Còn nếu không thú nhận, để mẹ phát hiện ra hẳn sẽ thê thảm lắm...